Người ra đi, nụ cười ta chết lặng
Đắng chia ly, tình yêu chết trên môi
Đời giá lạnh, biết làm sao ôm đặng
Ta rũ mặt chết lặng trong đêm tối.
Ta vẫn mơ làm một tia nắng vàng
Như làn gió bay đi tìm môi yêu
Nhưng tình hết nên chỉ gặp lặng vắng
Và nắng chết trên tuyết lạnh phũ phàng.
Ta không còn nụ cười trên đôi môi
Người ra đi, tình yêu ta chết rồi
Hỡi người ơi, sao nỡ tâm giết mất
Tình rũ mặt chết lặng trong đêm tối.
Tim ta đang rỉ máu
Thơ ta đang chảy máu
Giấy ta lật qua mau
Vẫn ứa đỏ một màu
Nước mắt ta vẫn rơi
Từ năm xưa vời vợi
Giấy ta ướt từng lời
Đời vẫn khóc muôn nơi
Bao đêm khuya lạnh giá
Ta vẫn viết xối xả
Từng tình tứ ghi ra
Đượm tiếng nhạc buồn bã
Lòng suy nghĩ mênh mang
Tình phũ phàng lai láng
Ta cay đắng bẽ bàng
Lặng trôi qua ngày tháng
Và chợt thấy
Tim ta đang rỉ máu
Thơ ta đang chảy máu.
Bát kiểu bày ra hạnh phúc giả
Nồi cơm món nấu lửa tình xa
Mời người tưởng tượng cùng bưng chén
Miếng cá cơm và nước mắt ra.
Thảm não tim yêu sầu gợi nhớ
Buồn đau oán hận kiếp phôi pha
Nghĩ tình thưở cũ đà thêm giận
Trách phận cô đơn khổ gọi là
Tìm anh giửa muôn trùng trên bến lạ
Thị Nghè con phố nhỏ đã quen tên
Mây còn trôi trên đường đời vô định
Quán NHỚ tình...người vẫn nhớ hay quên?
Nơi giọt cà phê ngọt tình...dù đắng
Nụ hôn đầu còn vương vấn dung nhan
Sợi tóc rơi vào đời ai côi cút
Mỏng như tơ trời...buộc mãi đời em
Rồi tình chia đôi kể từ dạo đó
Ngẫn ngơ sầu trên phố nhỏ người đông
Ngày dài thêm tim lạnh lùng trơ trống
Bóng người thương quấn quít giữa mênh mông
Tình phiêu lãng trên dòng đời xuôi ngược
Nhớ không anh hương rượu mật môi em
Giửa chiều thu tóc em dài gió lộng
Mắt nhìn ai tha thiết dáng chiều nghiêng
Bỏ người thơ...tím buồn trên nét cọ
Giửa mù khơi tìm mãi dấu thân quen
Xa anh rồi em về nơi xứ lạ
Biển chiều xưa còn in dấu chân em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét