Ta gào thét cho tim ta rỉ máu
Hãy quên nhau một kiếp sống thương đau
Hãy xoá tên xoá tình khỏi tâm trí
Xoá đau khổ để quay mặt mà đi !
Ta gào thét cho tim ta rỉ máu
Khóc mà chi đời trao phận bạc xấu
Quàng phũ phàng, biết đâu tình đâu lý
Hận mà chi, sầu thê thảm mà chi !
Ta gào thét cho tim ta rỉ máu
Khóc tình si, khóc một đời bạc màu
Khóc người đi không một lời xin lỗi
Khóc chia ly, hận lòng người gian dối !
Ta gào thét cho tim ta rỉ máu
Ta nằm xuống, thời gian đã qua mau
Hận trên đời biết đâu lý đâu tình
Trước Thiên đình, người sẽ phải phân minh !
Ta gào thét cho tim ta rỉ máu
Trong tủi hờn và cô đơn bạc đầu
Oán giận này sầu dâng cao ngút trờiBuồn theo từ khi ta thất tình
Ta một bước, buồn cũng một bước
Ta dừng lại biểu buồn đừng theo nữa
Buồn lại càng ôm chặt, tựa như bóng như hình.
Buồn theo ta trên suốt đường đi
Ta đuổi buồn, buồn lại càng lầm lì
Ta chạy nhanh, buồn cũng chạy nhanh
Ta đi đâu, buồn cũng đi theo.
Buồn theo ta trên khắp thế gian
Bức quá cô đơn thôi kết buồn làm bạn
Buồn lại dẫn bè bạn giới thiệu
Nào thê thảm, sầu não, bi thương
Nào oán giận, đau thương, sầu muộn.
Từ ngày có đám bạn của buồn,
Nét buồn in lên trên nét mặt,
Kết thê thảm làm bạn, gọi sầu não ơi ơi
Một đám bạn của buồn ơi ới.
Từ ngày có đám bạn của buồn,
Nét buồn in lên trên nét mặt,
Buồn chạy trước, ta theo sau
Ta cùng buồn và bè bạn hoà quyện kết thân.
Và ta thương nhất là đứa cuối tên hận
Ta thường ôm hận vào lòng dỗ
Ru bài sầu ru tình đau khổ
Vì đi đâu cũng không tránh nổi
Buồn theo ta trên khắp cuộc đời
Hận theo ta chung một cuộc đời.
Nỗi đau thương và uất hận người ơi !
Trong đêm khuya ta rùng mình nhìn thấy
Lạnh gương mờ huyền ảo dưới ánh trăng
Một bóng đen đứng lặng xoả tóc trắng
Rõ uất hận và cay đắng đau thương!
Người là ai sao bóng người thất thưởng?
Là ác quỷ hay bóng người oán hận?
Là tổn thương hay bạc kiếp lận đận?
Là thê thảm hay tủi hờn đêm tối?
Người là ai sao tình chết trên môi?
Sao lạnh giá, sao trợn trừng im bặt?
Sao rũ rượi và tái tê nước mắt?
Người là ai? Sao khủng khiếp như ma!
Ta rùng mình, thì ra chính là ta!
Ta thất thưởng, ta bóng người oán hận,
Ta tổn thương, ta bạc kiếp lận đận,
Ta thê thảm, ta tủi hờn đêm tối!
Vì bạc tình nên tình chết trên môi
Đời lạnh giá nên trợn trừng im bặt
Sầu rũ rượi nên tái tê nước mắt
Buồn cay đắng nên khủng khiếp đau thương!
Trong đêm khuya ta rùng mình trong gương
Lạnh bóng mờ huyền ảo dưới ánh trăng
Mỗi đêm đen đứng lặng xoả tóc trắng
Rõ uất hận một duyên kiếp bẽ bàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét